Lấy lại mật khẩu
x

Bảy năm ở Đức tôi đã trải nhiệm 3 nhóm truyền đạo "Hội thánh đức chúa trời"

26/04/2018 | Blacasa Education

Giữa nước Đức, tôi đã gặp hai thanh niên lịch thiệp đến từ Mỹ, 3 người trung niên bản địa Đức, và hai thanh niên nữa đã tiếp cận tôi để truyền đạo. Họ đều rất lịch thiệp và rất kiên nhẫn lắng nghe tôi nói. Dù cách thức họ tiếp cận tôi khác nhau nhưng tất cả cùng chung một mục đích: lôi kéo tôi vào tổ chức tôn giáo của họ một cách từ từ. Nếu không tỉnh táo tôi đã không thể thoát ra khỏi những lôi kéo của họ.

Ở nước Đức các hội thánh đức chúa trời đi tiếp cận và lôi kéo người khác không phải là ít, và họ thường nhắm vào người nước ngoài. Vì tin rằng mình là người làm khoa học và có lý trí rất tốt nên tôi không tin ai có thể làm cho tôi tin điều gì đó xa vời như đức chúa trời. Nhưng cũng chính vì sự tò mò mà tôi đã mất rất nhiều thời gian và  rất khó khăn để thoát ra.

 

Lần đầu tiên: hai thanh niên lịch thiệp đến từ Mỹ

Khi còn là sinh viên, có lần đang đi trong khuôn viên của trường tôi bắt gặp 2 người thành niên mặc vest rất chỉnh tề, họ chào hỏi tôi vô cùng lịch thiệp, tôi đoán họ là những doanh nhân thành đạt. Họ tiến tới tôi như một sự tình cơ (hoặc cố ý), họ giới thiệu họ là những người tới từ một tổ chức nào đó và chỉ tay vào một huy hiệu gắn trên áo vest vô cùng thanh lịch. Từ thoáng cảnh giác tôi trở nên tin tưởng hơn khi họ có biển tên, chức vụ và công khai danh tính rất rõ ràng. Họ thâm chí còn có một global id (mã số toàn cầu trong tổ chức của họ), hoạt động không khác gì thành viên của một tổ chức toàn cầu. Họ nó họ là những người làm ngân hàng đến từ Mỹ, họ nghỉ việc 2 năm để đi khắp thế giới làm việc này.

Đó là họ đang làm một khảo sát dành cho giới trẻ về nghề nghiệp, về định  hướng bản thân,vv. Họ mời tôi tham gia. Tôi chưa rõ lắm nên họ nói về những câu hỏi như “đã bao giờ bạn nghĩ là mình là ai, và tại sao mình lại đang ở đây và đang nói chuyện với họ không” và “bạn có tin vào tương lai không?”. Vì thấy tò mò nên khi họ ngỏ ý xin số điện thoại và hẹn tôi một hôm để tới nhà tôi nói chuyện chia sẻ rõ hơn, tôi chần chừ chút rồi cũng đồng ý. Tôi nghĩ ở nước Đức an toàn.

 

 

Hình ảnh minh hoạ. Nguồn Internet.

 

Đúng lịch hẹn tối hôm đó tôi đi học về họ tới, rất lịch thiệp. Câu chuyện mở đầu khá cởi mở về cuộc sống, về bạn bè, gia đình. Họ rất quan tâm và biết lắng nghe. Rồi dần dần họ mới bắt đầu nói về NIỀM TIN và về đáng tạo hóa (chúa trời).

Tiếp đến họ giảng giải cho tôi về những gì đang xảy ra ở xung quanh tôi theo thuyết niềm tin vào chúa trời của họ. Và dĩ nhiên, nó xoay quanh 4 ý chính:

  • Tất cả mọi thứ đều do đấng tạo hóa sắp đặt, chúa trời biết mọi thứ của chúng ta và số phận của chúng ta do chúa trời quyết định;

  • Chỉ có 1 chúa trời của họ là thực sự, những chúa trời khác đều là giả dối;

  • Rồi sẽ có ngày tận thế và những ai tin chúa trời sẽ lên thiên đường, ai không tin thì sẽ chịu đau khổ;

  • Để được lên thiên đường thì phải tin tuyệt đối vào chúa trời, và thể hiện niềm tin bằng cách đi lan truyền “tin vui” tới những người khác.

Cuối buổi hôm đó, họ muốn cùng tôi làm một lễ tạ ơn đức chúa trời. Tự nhiên vừa nói xong tôi chưa kịp phản ứng đã thấy cả 2 người họ bắt đầu chụm tay lại đưa lên trước ngực rồi nhắm mắt cầu nguyện. Cũng hơi giật mình, tôi cũng chắp tay nhưng không cầu nguyện, cũng để mọi việc qua đi.

Những ngày sau đó họ tiếp tục hẹn tôi, nhưng tôi luôn lấy lý do bận để không tiếp họ. Họ rất nhiệt tình, sẵn sàng đến chỗ tôi bất kể thời gian nào kể cả đêm tối muộn. Sau khi tôi khất 3,4 lần, có hôm tôi đi về nhà, thấy họ đang đứng chờ trước cửa. Tôi lại quay đi luôn cho và chờ  họ bỏ đi tôi mới về nhà. Họ còn tiếp tục gọi điện thêm nhiều lần nữa cho đến khi tôi cương quyết không muốn gặp nữa và bảo họ đừng làm phiền tôi. Vì luật pháp ở Đức rất chặt chẽ, nên nếu có ai làm phiền bạn, chỉ cần báo cảnh sát là người kia bị bắt ngay. Vì thế nên khi tôi nói vậy, họ cũng không dám làm phiền tôi nữa. Giọng điệu vẫn rất lịch thiệp, từ tốn đúng như cái cách họ tiếp cận những “con mồi" như tôi.

 

Lần thứ 2: người phụ nữ Đức học tiếng Việt để truyền đạo

Trải nghiệm lần thứ 2, tôi đón nhận thoải mái hơn vì một lý do cực kỳ sốc: Người phụ nữ Đức đã học tiếng Việt để đi truyền đạo cho người Việt.

Tôi đang ở trong nhà thì thấy tiếng gõ cửa, một người phụ nữ Đức đã cao tuổi nở một nụ cười thân thiện với tôi và xin tôi vào nhà để nói chuyện một chút về cuộc sống. Thật kỳ lạ, nhưng với một người phụ nữ già thân thiện như thế tôi cũng không nỡ từ chối.

Câu chuyện cũng chỉ xoay quanh cuộc sống của tôi ở nước Đức có gặp khó khăn gì không và suy nghĩ của tôi như thế nào. Người phụ nữ hầu như chỉ lắng nghe, rồi sau đó bà ấy bảo rằng có lẽ chúng tôi cần thêm buổi nói chuyện nữa và bà ấy sẽ giới thiệu cho tôi một người đặc biệt, người mà có thể giao tiếp với tôi bằng tiếng Việt. Quá ngạc nhiên và tò mò  tôi đồng ý.

Đúng hẹn, hôm đó có 2 người tới gõ cửa phòng tôi. Khi mở cửa tôi thấy 2 người Đức trung tuổi đang nở một nụ cười hết sức thân thiện. Người phụ nữ nói “Xin chào, tôi là …”. Tôi thực sự bất ngờ và thích thú, và đó cũng là lý do tôi quyết định nói chuyện với họ lần thứ 2.

Chúng tôi ngồi vào bàn nói chuyện hỏi han, người đàn ông là giáo viên trung học và người phụ nữ thì có vẻ như làm cho một tổ chức nào đấy. Sau này tôi đoán cô ấy là người đi truyền đạo toàn thời gian. Và đó cũng là một nghề.

 

 

Hình minh hoạ. Nguồn Internet.

 

Họ tiếp tục làm tôi ngạc nhiên khi đưa cho tôi 2 cuốn sách về tôn giáo, về tin mừng của đấng tạo hoá được viết bằng TIẾNG VIỆT. Thực sự tôi đã biết họ muốn gì qua kinh nghiệm lần đầu tiên, nhưng bởi vì họ rất lịch thiệp, từ tốn và người phụ nữ nói được tiếng Việt rất tốt nên tôi cũng muốn học tiếng Đức từ họ.

Và dần dần, câu chuyện trở lại với đúng quỹ đạo của nó là về niềm tin vào một đấng tối cao nào đó. Người phụ nữ và người đàn ông rất kiên trì giải thích cho tôi từng trang một và giải đáp cho tôi mọi câu hỏi. Sau buổi đầu tiên tôi đã tự hỏi, họ là ai và tại sao họ nhiệt tình đến như thế? Họ không vội vã mà rất từ từ, kiên định nên cũng phần nào làm tôi mất sự phản kháng, tôi bắt đầu thấy cởi mở hơn với họ. Và cứ như thế tôi đã nói chuyện với họ 5,6 lần gì đó. Rồi họ mời tôi tới dự một buổi lễ ở nhà thờ, họ nói rằng ở đó cũng có nhiều người Việt giống tôi. Đến lúc này tôi mới bắt đầu nhận ra, họ thực sự muốn lôi kéo tôi vào đạo của họ, và sẽ đến lúc tôi không thể không đồng ý, vì họ mời liên tục, nhắc đi nhắc lại rất nhiều lần.

Khi nhận ra điều này, tôi giật mình nhận ra, họ đang dần dần khiến tôi tin rằng thế giới này vốn dĩ đều được sắp đặt và chúng sinh không còn cách nào khác là phải tin vào đấng tối cao, và đặc biệt là phải đi loan tin của đức tối cao tới những người khác (tức là đi truyền đạo cho những người khác nữa). Tôi đã cương quyết từ chối, nhưng họ vẫn rất kiên nhẫn liên lạc, hẹn hết lần này tới lần khác trong suốt 2 tháng sau đó. Và nếu như tôi cả nể, cứ đi theo họ thì không biết tôi sẽ đi về đâu và liệu tôi có thể thoát ra được không.

 

Lần thứ 3: rút kinh nghiệm

Lần thứ 3 là lần tôi đang đi trên đường cùng người bạn, bất ngờ 2 thanh niên đi ngược chiều lại vô tình (hay cố ý) chạm mặt và lại giọng điệu hỏi về một cái gì đó cùng với bảng tên. Lần này tôi đã có kinh nghiệm, nên tôi cần đúng 2 giây để cắt đuôi. Tôi nói vẻn vẹn “xin lỗi tôi không có thời gian”.

 

Bài viết chia sẻ của

Tiến sỹ Nguyễn Tuấn Nam

Từ Frankfurt, CHLB Đức